TZ130 - Người thầy cô đơn của tôi. Khi chúng tôi đến nhà nghỉ, tôi nói: Chúng ta tắm…ô ấy phải làm! Lần này tôi không lịch sự chút nào. Với bàn tay dịu dàng của mình, anh buông anh trai mình ra và ngượng ngùng quay đầu đi. Nó vẫn mạnh mẽ, nhưng không cường điệu như ngày nay. Nhưng tiếng khóc đã chạm đến cổ họng anh Trong một lúc lâu anh không thể phát ra âm thanh nào. Em gái, vốn thường xuyên xem thường anh trai, giờ…y bị nắm điểm yếu và phải phục tùng anh hoàn toàn. Tôi viết ra những suy nghĩ của mình về cuộc gặp vừa qua trên máy tính. Lần này tôi chỉ hôn cô ấy bằng lưỡi. Cô ấy mỉm cười và nói: Có chuyện gì vậy anh? Tôi xấu hổ khi nói rằng tôi đang nghĩ về điều gì đó. Tôi mỉm cười nói: Nào, con mèo to béo của anh cần ít nhất hai con cặc to mới thỏa mãn được anh. Thật ra hôm nay mẹ tôi ra ngoài, tôi cũng cảm thấy…mua sắm với Vương Ngôn, tôi thường quay người lại. Tôi không khỏi buồn bã và không thể cưỡng lại được…thể làm là nằm trên giường và khóc không kìm được. Tôi nói, Rourou, nếu bạn muốn thứ gì đó, hãy nói với tôi. Tôi thấy Giám đốc Triệu đang nằm quay lưng về phía tôi